Thơ hài hước về cafe, thơ về cà phê buồn một mình hay nhất

Cập nhật: 28/03/2024

Bạn đã bao giờ có trải nghiệm đi cà phê một mình không? Theo mình biết, có nhiều người thường có thói quen đi cà phê một mình bởi họ muốn tìm một không gian thật yên tĩnh để tập trung làm việc hay chỉ đơn giản là muốn nhâm nhi một tách cà phê rồi đọc sách hay ngắm nhìn  cảnh vật xung quanh cũng là một niềm vui. Trong những giờ phút lắng đọng cảm xúc như vậy thì bài thơ về cà phê có thể là cách rất tốt để bạn chiêm nghiệm về cuộc sống này đó ạ!

thơ cà phê

Những bài thơ về cà phê vui nhộn, hài hước

1.

Với nhiều người cà phê không chỉ đơn giản là thức uống mà nó còn là sở thích và trở thành một phần văn hóa đại chúng của nhiều quốc gia trên thế giới. Và ngay tại Việt Nam thôi, không khó để bắt gặp có rất nhiều người sẽ khởi đầu ngày mới bằng một ly cà phê không chỉ làm tình thần sảng khoái mà còn tăng sự tỉnh táo cho đầu óc.

1. Cà phê trưa

Thơ: Lê Khánh

Trưa buồn bên góc quán quen

Bỗng dưng lại thấy nhớ em thuở nào..

Ước gì mà bước được vào

Trong giấc mơ ấy.. ngọt ngào lắm thay!

2. Chủ nhật cà phê

Thơ: Tuệ Tâm

Tự nhiên Chủ Nhật thấy buồn

Cà phê từng giọt dỗi hờn rơi rơi

Cuộc đời như sóng đầy vơi

Cà phê giọt đắng lả lơi nỗi sầu…

3. Cà phê đắng

Thơ: Trương Thị Anh

Cà phê đắng cà phê nâu

Bình minh buổi sáng bạn bầu rủ nhau

Cà phê nhỏ giọt sánh màu

Nâu đen vị đắng nỗi sầu trầm tư

Người thì cười nói vô tư

Người buồn bao nỗi thực hư ở đời

Cà phê đằng cà phê vui

Đắng sao lắm nỗi hên xui cuộc đời

Cafe ngọt bởi người vui

Tâm buồn giọng đắng tâm tư nát nhàu

Cà phê đắng cà phê nâu

Uống vào bao nỗi nông sâu cuộc đời

Cafe đắng lòng bùi ngùi

Cafe một cốc ai ngồi trầm tư.

4. Cà phê trong quán vắng

Thơ: Võ Ngọc Cẩn

Cà phê quán vắng sân vườn

Lắng nghe tiếng nhạc du dương trong chiều

Đâu còn cái tuổi mơ yêu

Còn đâu cái thuở dặt dìu nhớ thương

Giờ còn một chút vấn vương

Và thêm một chút dư hương hôm nào

Gió đưa cành lá lao xao

Khơi vùng ký ức nghẹn ngào trong tim

Người đi biền biệt bóng chim

Để người ở lại nỗi niềm đầy vơi

Cà phê từng giọt rơi rơi

Hương nồng một thủa ta người bên nhau

Nắng chiều vàng vọt phai màu

Chênh chao cánh gió úa nhàu hoàng hôn

Chùa xa tiếng mõ khua dồn

Quán chiều vắng khách nghe hồn tương tư

Người xa từ nớ đến chừ

Bao mùa mong đợi cánh thư cuối trời

Phiêu bồng mây trắng rong chơi

Còn ta đứng lại quán đời quạnh hiu

Cà phê quán vắng trong chiều

Ta ngồi với bóng liêu xiêu ngõ hồn.

5. Nhớ cà phê Buôn Mê

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Nỗi nhớ Tây Nguyên trong anh vời vợi

Tháng tư này anh sẽ tới Buôn Mê

Như chim chơ rao trên núi bay về

Thăm buôn làng thăm cà phê phố núi

Thăm cô gái ánh mắt nhìn đắm đuối

Lửa bập bùng cùng với tiếng tờ rưng

Hoà quyện tiếng chiêng âm hưởng núi rừng

Ché rượu cần ta uống mừng lễ hội

Tây nguyên ơi ngàn lần ta xin lỗi

Lửa chưa tàn ta đã vội chia tay

Men rượu cần mới nhấp chửa kịp say

Đã từ giã không hẹn ngày trở lại

Cô gái Ê Đê như hoa rừng hoang dại

Cho anh ra về nhớ mãi Tây Nguyên

Nhớ ánh mắt em men rượu Y miên

Nhớ điệu múa hoà tiếng chiêng trầm ấm

Xa Tây Nguyên có núi cao rừng thẳm

Nhớ rượu cần nhớ vị đắng cà phê

Nhớ cả em cô gái nhỏ Ê Đê

Dù không hẹn sẽ quay về chốn ấy.

6. Vị đắng cà phê

Thơ: Phú Sĩ

Cà phê đắng…

Anh đếm từng giọt lặng…

Mưa ngoài trời… trống vắng nỗi đơn côi

Nỗi nhớ người … nơi phương ấy xa xôi…

Chẳng biết rồi… người ta còn mong đợi…

Mưa vẫn rơi…

Bên đời sao đơn lối….

Giọt cà phê lặng thầm …. Thay giọt lệ lòng rơi….

Người bên tôi… lời ngọt dịu chiều vơi…

Hay chỉ là … mơ màng trong mộng ảo…..

Em ra đi…

Để lại đời giông bão…

Đắng trong lòng…. Đắng cả trái tim côi……

Phải không em … Thời gian quá vãng rồi …

Dấu yêu hôm nào …. Đã nổi trôi mờ nhạt….

Em ra đi…

Quên biển đời ta hát …..

Khúc ca buồn nhạt nhẽo giữa không gian ….

Hương cà phê … nồng trong gió lang thang …

Ta vẫn biết … em xa rồi xa mãi….

Gói ưu phiền … ta làm người ở lại….

Tiễn cuộc tình … bằng vị đắng … cà phê ….

7. Cà phê đêm

Thơ: Lê Khánh

Chỉ một mình lạc lõng giữa màn đêm

Nhớ về em người vô tình hờ hững!

Cà phê đen như giọt sầu chứa đựng

Uống cho vơi lơ lửng những đêm buồn..!

8. Cà phê không em

Thơ: Lê Khánh

Cà phê à! Anh chợt nhớ đến em

Chiều vô biên nên chiều thường hoang hoải

Nắng đã về mà sao nghe tê tái

Có phải là… còn sót lại chút đông…?

Cà phê à! Em có nhớ anh không?

Từ dạo ấy đã không còn em nữa

Anh một mình khắp nẻo đường xa xứ

Nhớ em hoài… em có biết hay không…?

Cà phê à! Quán cũ vẫn ngóng trông

Nhưng thời gian đã không quày trở lại.

Chỉ có chiều và nỗi buồn khắc khoải

Vẫn hiện về cho nỗi nhớ mênh mông…

9. Cà phê buồn

Thơ: Khoa Nha Trang

Cà phê buồn ngồi uống chỉ mình thôi

Em chẳng có còn đâu ngồi đối ẩm

Cà phê vắng nhớ về em nhiều lắm

Những hôm nào còn say đắm nhìn nhau.

Em xa rồi chỉ còn lại niềm đau

Người xa vắng ai thốt câu tình ái

Cứ mỗi sáng mình anh ngồi uống mãi

Để mong ngày em trở lại cùng anh.

Từng giọt phin hay giọt lệ long lanh

Niềm thương nhớ cứ trào quanh khoé mắt

Người hai nẻo hai phương trời chia cắt

Gặp làm chi rồi xa cách biệt ly.

Cà phê buồn anh lặng lẽ sầu bi

Ngày qua tháng khi em đi từ đấy

Ngỡ bên cạnh sao giờ đây chẳng thấy

Lời ngọt ngào giờ đã chảy trôi xa.

Em như là một cơn gió ngang qua

Nhè nhẹ thổi sao thật là tươi mát

Càphê sữa giờ đây sao nhạt đắng

Bởi một mình nên vị chẳng còn ngon…

10. Cà phê vắng

Thơ: Lê Hoàng

Đã bao ngày ta chạm nỗi cô đơn

Không gian cũ dỗi hờn không chút nắng

Ngồi lặng lẽ ân tình trong dĩ vãng

Hoài thương em ! Giọt đắng ướp môi mềm

Sao trong lòng thổn thức mãi chẳng yên

Đếm từng giọt ưu phiền kia lắng đọng

Ru cảm xúc ! Ta ơi đừng lạc lõng

Nhưng cõi hồn như sóng vỗ miên man

Ta đi tìm … Tình khắc khoải chứa chan

Mơ hạnh phúc bên nàng xây mộng đẹp

Đường gian khổ mình kề vai bước tiếp

Dù mong manh số kiếp dẫu bọt bèo

Ôm bóng hình hoài niệm mãi mang theo

Dòng thương nhớ quê nghèo luôn ngóng đợi

Xây ước mộng khi mùa thu đang tới

Lối hẹn hò người hỡi chớ đừng quên

Hôm nay buồn ! Một nỗi nhớ không tên

Dằm kí ức bên thềm mưa khẽ giọt

Cà phê vắng cho thêm đường để ngọt

Nhưng đắng lòng chua xót chẳng hoài nguôi.

11. Cà phê nâu nóng

Thơ: Sinh Hoàng

Mỗi buổi sớm bên ly cà phê nóng

Lòng bâng khuâng nghe thương nhớ vời vợi

Anh bây chừ nơi phương trời xa vời

Có đang thèm vị ngọt đắng trên môi

Nhớ anh nhiều nên em nghĩ vậy thôi

Biết anh thích ly nâu thơm bốc khói

Ngồi bên nhau em thích nghe anh nói

Môi em thơm, thơm ngọt vị cà phê

Mình bên nhau quên cả lối đi về

Sáng chủ nhật phố như chừng dậy muộn

Đã quen rồi mình cà phê thật sớm

Bản nhạc tình thật khẽ gọi lời yêu

Rồi anh xa đi vào nẻo muôn chiều

Bỏ mình em bên quán quen mỗi sớm

Ly cà phê từng giọt buồn rụng xuống

Bỏ thêm đường nhưng vẫn đắng trên môi

Anh anh à về mau nhé anh ơi!

Em vẫn đợi quán quen chừa ghế trống

Em sẽ gọi thêm một ly nâu nóng

Và bên em anh lóng ngóng lời yêu.

12. Đêm tàn

Thơ: Sầu Riêng

Lại một đêm thâu lạnh lùng trong khuya vắng

Giữa ngã ba đường cũng chẳng biết về đâu

Từng giọt cà phê ngậm đắng phút ban đầu

Từng làn sương lạnh đã thấm sâu hờn tủi

13. Ly cà phê

Thơ: Nguyễn Quang Liên

Màn tối buông, phố chan hòa ánh sáng

Ta ung dung phiêu lãng với trời mây

Ly cà phê đang tỏa mùi hương bay

Điếu thuốc cháy, nằm ngất ngây tuôn khói.

Phía ngoài đường, ánh đèn vàng rười rượi

Trong quán ngân nga, rồi thay đổi nhạc vui

Biết rằng đời có những lúc ngọt bùi

Cũng thú thật, ta dư thời cay đắng.

Pha chút bơ cho tình thêm sâu nặng

Hòa muỗng đường để trao tặng nghĩa nhân

Nhắp trên môi, ly cà phê vơi dần

Đang đậm đà, lại bần thần nhạt thếch.

Mọi người vui, sao lòng mình trống huếch

Chưa hết ly, không thấu hết nỗi niềm

Nhưng mà thôi, ta cũng phải đứng lên

Xin trút lại nỗi buồn bên ly nước.

14. Cà Phê Một Mình

Thơ: Khiếu Long

Một mình ly đắng cà phê

Quanh ta bóng dáng em về thênh thang

Từng giọt buồn xuống mênh mang

Ngoài kia gió buốt ngỡ ngàng phố mưa

Quán hẹn gợi nhớ mùa xưa

Quay lưng bóng dáng em vừa chợt qua

Áo ai bay giữa hồn ta

Chiều mênh mông tím nhạt nhòa dư hương

Biển dào dạt chút vấn vương

Lặng im trong nỗi vô thường nhớ nhau

Nhiều khi lòng thấy chợt đau

Từng cơn sóng vỗ… nát nhàu buồng tim…

15. Giọt Cafe Tháng Sáu

Thơ: Hư vô

Giọt cà phê tháng sáu

Tô đậm chút môi son

Để em còn che giấu

Nỗi khao khát mỏi mòn.

Có hạt đường trong mắt

Lăn vào đáy ly tan

Pha buồn cùng nhan sắc

Hương môi quen nồng nàn.

Tách cà phê đã cạn

Tôi còn biết đắng môi

Có khuấy thêm giọt lệ

Thì buồn cũng vậy thôi!

Mưa sụt sùi tháng sáu

Quán xá mù phố xưa

Mùa đông không chỗ dựa

Một bóng người đong đưa.

Em tựa như huyền thoại

Tôi uống cạn trăm năm

Giọt cà phê pha đậm

Chảy qua đời biệt tăm…

16. Chớm Thu Nghe Gió Chiều Đông

Thơ: Trịnh Cẩm Lê

Biết là chẳng hẹn hò chi

Cà phê cạn đáy sao đi chưa đành?

Góc trời phía ấy vẫn xanh

Vạt mây ngày cũ mỏng manh phương nào?

Lắng nghe gió lá lao xao

Mùa Thu vừa đến bên rào hát ca

Đâu đây thoang thoảng hương hoa

Ngỡ như hương ấy từ xa xưa còn

Không chờ đợi, sao mỏi mòn

Không thương nhớ, sao héo hon cõi lòng?

Chớm Thu nghe gió chiều Đông

Giữa bao thiên hạ lại không có người

Nhớ xưa được một nụ cười

Đem chia phân nửa cho tươi mắt buồn

Cà phê nhỏ giọt sầu buông

Sẻ san vị đắng giữ hồng đôi môi

Bây giờ tôi chỉ với tôi

Cảnh cũ còn đó đâu rồi người xưa?

Cái duyên ngày ấy đón đưa

Mong sao chẳng ngại nắng mưa người về.

17. Cà Phê

Thơ: Nguyễn Thúy Quỳnh

Gió hoang lang thang.

Chiều ẩn mình trong cỏ rối

Trống vắng một trời yêu

Tiễn ngày qua rất vội

Tách cà phê uống dở

Ướt vệt màu thuỷ tinh

Hằn lên trang thư trắng

Khiến lời thương giật mình

Có ai đang lặng thinh

Mắt đẫm theo màu lá

Tách cà phê biết hờn

Ngậm một chiều bóng ngả

Quán quen thành quán lạ

Không ai nhận ra mình

Cúi mặt mời cỏ đắng

Cạn một thời nữ sinh

Năm xưa em tóc ngắn

Thích cà phê không đường

Năm nay em thắt bím

Sao tách mời vẫn suông?

18. Bài thơ Cafe đắng và em

Thơ: Nát Tim

Cà phê đắng gợi bao nỗi nhớ

Quán xưa nào một thuở cùng nhau

Giọt cà phê đắng tan mau

Hòa hương tình vỡ, nỗi đau ngập lòng

Bài nhạc cũ mênh mông lời thắm

Em một mình chìm đắm u mê

Mắt buồn bên tách cà phê

Cao nguyên sương phủ lối về nhớ nhung

Người đi mãi muôn trùng xa cách

Câu thơ buồn oán trách người đi

Nhạc buồn , câu hát chia ly

Chỉ còn kỷ niệm khắc ghi mối tình

Tìm quên lãng bóng hình ngày cũ

Cao nguyên buồn sương phủ mênh mông

Nhớ người xưa, bỗng chạnh lòng

Vỡ oà kỷ niệm, hư không nỗi niềm…!

19. Café Ngâu

Thơ: Hồng Giang

Tháng tám về giọt ngâu dài phố vắng

Cafe buồn cũng thấy đắng rồi em

Anh kiếm tìm giữa góc phố thân quen

Mùa thu cũ bao khát thèm nhung nhớ

Thoáng bên tai bản tình ca dang dở

Khúc nhạc sầu ai lỡ chợt bỏ ngang

Giọt mưa ngâu từng sợi cứ giăng hàng

Cầu Ô Thước xót thương nàng Chức Nữ

Câu thơ viết chợt rơi đi vài chữ

Vần gieo rồi lưỡng lự chẳng tròn câu

Phố thân quen mà người lỡ đi đâu

Chỉ còn lại nỗi sầu gieo nhân thế

Nước muôn sông đều trôi về với bể

Cuộc tình si đâu dễ nói dở dang

Sông Ngân Hà Chức Nữ đợi Ngưu Lang

Để tháng tám gieo ngâu tràn thu vắng

Anh chờ em ly cafe mặn đắng

Trời đổ ngâu …..

Ngập trắng….

Góc thu sầu!

20. Miền Nhớ

Thơ: Ruby Phạm

Những giọt cà phê tan mau

Rơi xuống đáy ly một màu nâu quạnh quẽ

Nhẹ nhàng như từng hơi thở

Gió trở mình buôn buốt trong đêm

Ngày chia ly có hoa rụng bên thềm

Có tiếng mưa rơi nhẹ nhàng hơn những giọt cà phê vỡ

Có những giấc mơ trải dài nhung nhớ

Có những nỗi buồn xen lẫn niềm vui

Có những chiều nhặt nhạnh kỷ niệm rơi

Nơi ký ức một nỗi niềm sâu lắng

Còn đọng lại trên môi vị đắng

Vị đắng tình đầu và vị đắng cà phê…

>>> Tham khảo những bài viết khác:

Trên đây là những bài thơ về cà phê hay mà chúng tôi muốn chia sẻ cho bạn, mong rằng những chia sẻ này là hữu ích với các bạn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi! Hẹn các bạn ở những bài viết khác cùng nhiều chủ đề thú vị khác.

Nếu bạn có nhu cầu mua các sản phẩm đồ gia dụngđiện máy - điện lạnhthiết bị văn phòngy tế & sức khỏethiết bị số - phụ kiện… thì bạn hãy truy cập website  để đặt hàng online, hoặc bạn có thể liên hệ đặt mua trực tiếp các sản phẩm này tại: